47 năm trước, một sự kiện đã xảy ra ở vùng sa mạc phía Tây nước Mỹ – điều đã có thể gây ra những hệ lụy đáng kể cho toàn nhân loại. Vụ việc này đã được quân đội Hoa Kỳ thông báo, và cũng chính họ phủ nhận sau đó và vẫn được chính phủ giấu kín kể từ đó. Mặc dù nó nằm trong danh mục chứa đầy những tuyên bố sai sự thật và trò lừa bịp, nhưng bản thân nó không phải là một trò lừa bịp hay tuyên bố sai sự thật mà là một sự kiện được biết đến và ghi lại đầy đủ. Mục tiêu ở đây là tóm tắt các chi tiết của sự kiện đó, khẳng định quyền của tất cả mọi người trên khắp thế giới được biết về sự thật những gì đã xảy ra, và đề xuất một hướng hành động cho phép sự thật đó được tiết lộ.
Sự kiện này diễn ra vào tuần đầu tiên của tháng 7/1947 và liên quan đến việc quân đội thu hồi các đống đổ nát từ một trang trại hẻo lánh ở phía Tây Bắc Roswell, New Mexico. Hiện đã có những lời khai đáng kể từ những cựu thành viên quân đội được biết đến là có liên quan, bao gồm 2 vị tướng Lữ đoàn, rằng thứ “vật chất” thu hồi được không có nguồn gốc trên Trái đất. Phải thừa nhận rằng, với lời tuyên bố như vậy thách thức khá lớn đến giới hạn uy tín của những cá nhân sáng suốt và lý trí. Nó có thể gợi lên một phản ứng dẫn đến việc bị sa thải ngay lập tức. Tuy thế, ưu thế của bằng chứng cho thấy sự kiện đã thực sự xảy ra.
Ngày 12/1/1994, Nghị sĩ Steven Schiff ở Albuquerque, New Mexico – tuyên bố với báo chí rằng ông đã bị Bộ Quốc phòng ngăn cản khi yêu cầu cung cấp các thông tin liên quan đến sự kiện Roswell 1947 – thay mặt cho các cử tri và nhân chứng. Ông cũng nói rằng mình đang tìm cách điều tra thêm về vấn đề này, Hạ sĩ Schiff gọi sự thiếu phản ứng của Bộ Quốc Phòng là “gây sửng sốt” và kết luận rằng đó rõ ràng là “một sự che đậy khác của Chính phủ”.
Hầu hết mọi người không ý thức được rằng sự tồn tại của một sự kiện có tính chất như vậy đã được chứng minh rõ ràng. Trong năm tới, nhận thức của công chúng về Sự kiện Roswell sẽ tăng lên. Một cuốn sách bìa cứng mới đã được phát hành, một bộ phim truyền hình sẽ được ra mắt và một bộ phim tài liệu nghiêm túc khác nữa. Các câu hỏi, tranh cãi và sự ngờ vực chung về chính sách của chính phủ Hoa Kỳ trong lĩnh vực này chắc chắn sẽ tăng lên.
Thông tin chi tiết về việc thu hồi các đống đổ nát ở Roswell và các sự kiện liên quan là khá phổ biến. Cách đây vài năm, các nhà điều tra đã có thể lấy được bản sao của cuốn Niên giám Chiến trường Không quân Roswell năm 1947. Điều này cho phép họ xác định vị trí của các nhân chứng trên khắp đất nước. Các báo cáo cho thấy trong khoảng cuối tháng 6 và đầu tháng 7 năm 1947, có một “làn sóng báo cáo về Đĩa bay/flying disks” (UFOs)” trên khắp Hoa Kỳ và Canada. Nhiều báo cáo trong số đó đến từ những nhân chứng đáng tin cậy, bao gồm cả những phi công và các quan sát viên được đào tạo chuyên nghiệp khác.
Vào khoảng tuần đầu tiên của tháng 7/1947, Mac Brazel, một chủ trang trại địa phương ở New Mexico, trong khi đi dạo vào buổi sáng để kiểm tra đàn cừu của mình sau một đêm giông bão dữ dội, đã phát hiện ra một lượng đáng kể các “mảnh vun bất thường”. Nó đã tạo ra một hố sâu dài vài trăm feet và nằm rải rác trên một khu vực rộng lớn. Một số mảnh vỡ có đặc tính vật lý kỳ lạ, Sau khi lấy một vài mảnh để cho hàng xóm của mình, Floyd và Loretta Proctor, Brazel lái xe đến Roswell và liên lạc với cảnh sát trưởng, George Wilcox. Cảnh sát trưởng Wilcox đã thông báo cho các nhà chức trách tại Sân bay quân đội Roswell và với sự hỗ trợ của những cấp phó của mình, đã tiến hành điều tra sự việc. Ngay sau khi tham gia, quân đội đã đóng cửa khu vực này trong nhiều ngày và thu hồi các đống đổ nát. Ban đầu nó được đưa đến Sân bay Quân đội Roswell, và cuối cùng được máy bay B-29 và C-54 đưa đến Wright Field ở Dayton, Ohio.
Sân bay quân đội Roswell là nơi đóng quân của 509th Bomb Group, là một đơn vị tinh nhuệ cao cấp – nhóm chịu trách nhiệm với những quả bom nguyên tử duy nhất trên thế giới. Sáng ngày 8/7/1947, Đại Tá William Blanchard – chỉ huy trưởng Nhóm ném bom số 509, ra thông cáo báo chí rằng [Mảnh vỡ của một chiếc “đĩa bay bị rơi” (UFO) đã được tìm thấy]. Thông cáo báo chí đã được truyền qua các dịch vụ điện tử kịp thời để xuất hiện trên các tiêu đề trên 30 tờ báo buổi chiều của Hoa Kỳ cùng ngày hôm đó.
Trong vòng vài giờ, một thông cáo báo chí thứ 2 được đưa ra từ văn phòng Tướng Roger Ramey – Tư lệnh Không quân Eighth (Eighth Air Force) tại Fort Worth Army Air Field ở Texas, 400 dặm cách khu vực xảy ra vụ rơi đĩa bay. Nó hủy bỏ thông cáo báo chí đầu tiên, và trên thực tế tuyên bố rằng Đại tá Blanchard và các sĩ quan của Nhóm ném bom 509 tại Roswell đã mắc một sai lầm ngớ ngẩn không thể tin được và bằng cách nào đó đã “xác định không chính xác” một khí cầu thời tiết và gương phản xạ radar của nó là “các mảnh vỡ” của “một đĩa bay bị rơi”.
Một trong hai Thông cáo báo chí đó phải có một cái là sai sự thật. Hiện đã có bằng chứng chắc chắn từ nhiều nhân chứng quân sự và dân sự đáng tin cậy có liên quan trực tiếp đến sự kiện, rằng thông cáo báo chí về “Đĩa bay rơi” do Đại tá William Blanchard thuộc Nhóm ném bom 509 từ Roswell là đúng sự thật và thông cáo báo chí “Kinh khí cầu” tiếp theo từ Sở lực lượng Không quân Eighth (Eighth Air Force), Texas là một câu chuyện trang bìa được dựng nên một cách vội vàng.
Những người biết và làm việc với William Blanchard nói rằng anh ta là một cá nhân cứng rắn, nghiêm túc, dứt khoát, là tuýp người của công việc và không phải là người có thể khiến bản thân và Không quân trở nên ngớ ngẩn bằng cách ra lệnh phát ra một Thông cáo báo chí về một điều gì đó khác thường, kịch tính như sự kiện Roswell mà không chắc chắn rằng anh ta đã đúng. Nói cách khác, nếu Blanchard đưa ra một thông cáo nói rằng “Có một chiếc đĩa bay bị vỡ” – thì chính xác đó là điều đã xảy ra. Đại tá William Blanchard sau này trở thành Đại tướng và Phó tham mưu trưởng của Không quân Hoa Kỳ.
Nhân chứng đầu tiên được các nhà điều tra xác định là người sẵn sàng làm chứng và sẵn sàng cho phép sử dụng tên anh ta là Trung tá về hưu Jesse Marcel – Sĩ quan tình báo của 509 Bomb Group tại Roswell. Ông ấy là một cá nhân có năng lực xuất sắc và là một trong 2 sĩ quan quân đội đầu tiên có mặt tại địa điểm rơi. Trong một cuộc phỏng vấn được quay lại năm 1979, Jesse Marcel nói “Nó không phải là Khinh khí cầu, cũng không phải là máy bay hay tên lửa”. Về các đặc tính kỳ lạ của một số vật liêu, ông nói “Nó không cháy…thứ đó gần như không có trọng lượng gì, nó rất mỏng, không dày hơn tờ giấy thiếc trong bao thuốc lá. Vì vậy tôi đã cố gắng để bẻ cong chúng, nhưng chúng không hề bị biến dạng. Chúng tôi thậm chí còn thử tạo vết lõm trên đó bằng một chiếc búa tạ nặng 16 pound. Nhưng vô ích, không có vết lõm nào được tạo ra”.
Thật không thể tưởng tượng rằng một người có trình độ và kinh nghiệm như Jesse Marcel, sĩ quan tình báo của nhóm bom nguyên tử duy nhất trên thế giới – lại có thể nhầm lẫn bất kỳ loại mảnh vỡ thông thường nào, hay ít nhiều là những phần còn sót lại của khí cầu thời tiết và bộ phản xạ radar của nó – với một phương tiện bay mà theo lời ông mô tả “Không thuộc thế giới này”. Ngay cả khi ban đầu ông ấy đã xác định sai lầm thì sau đó ông ấy cũng đã có cơ hội để “xác định lại nó”. Khi quay trở lại căn cứ, ông đã ghé qua nhà với một vài mảnh vỡ bất thường để cho vợ và đứa con trai mười một tuổi xem. Một mảnh, một phần nhỏ của dầm chữ I (I-Beam) có chữ tượng hình kỳ lạ giống như những biểu tượng trên bề mặt của nó. Con trai ông, Tiến sĩ Jesse Marcel, Jr., hiện là một bác sĩ y tế thực hành; Phi công trực thăng Vệ Binh quốc gia và Bác sĩ phẫu thuật chuyến bay (flight surgeon) – nhớ rất rõ sự việc. Ông đã có thể tạo ra những bản vẽ chi tiết của một số biểu tượng. Trong sự nghiệp của mình, Jesse Marcel Sr., đã tiếp tục thực hiện những nhiệm vụ quan trọng khác, bao gồm cả việc chuẩn bị báo cáo về vụ nổ hạt nhân đầu tiên của Liên Xô, gửi trực tiếp cho Tổng thống Truman.
Cố Tướng Thomas DunBose là đại tá kiêm tham mưu trưởng của Tướng Ramey tại Trụ sở Lực lượng Không quân Eighth ở Forth Worth, Texas, vào năm 1947 – trước khi qua đời vào năm 1992, tưởng Dubose đã làm chứng rằng chính ông đã nhận cuộc điện thoại từ Tướng Clements McMullen tại Andrews Army Air Field ở Washington, DC, ra lệnh che đậy các thông tin liên quan đến vụ rơi UFO. Các hướng dẫn chủ yếu là để tướng Ramey dựng lên 1 câu chuyện trang bìa, để khiến báo chí không thể tiếp tục đào sâu vào vụ việc.
Tướng về hưu Arthur E.Exon đã đón quân tại Wright Field ở Dayton, Ohio, với chức vụ là trung tá, vào tháng 7 năm 1947 trong thời gian xác tàu Roswell được đưa về. Trong một cuộc phỏng vấn năm 1990, Tướng Exon nói về cuộc thử nghiệm như sau “Mọi thứ từ phân tích hóa học, thử nghiệm ứng suất, thử nghiệm nén, uốn. Nó đã được đưa vào phòng thí nghiệm đánh giá vật liệu của chúng tôi. (Một trong số đó) có thể dễ dàng bị tách hoặc thay đổi…có những phần khác rất mỏng nhưng chắc chắn và không thể bị móp bằng búa nặng…”. Ông ấy nói về những người đã tham gia vào những thí nghiệm đều có một sự đồng thuận chung là những mảnh vỡ là từ không gian”.
Lời khai của ông Glenn Dennis để lại không ít nghi ngờ về bản chất của những gì thực sự đã được tìm thấy vào năm 1947. Ông Glenn Dennis sống ở Khu vực Roswell, New Mexico, một doanh nhân được kính trọng và là thành viên của cộng đồng tại đây. Một người trung thực và thẳng thắn. Vào năm 1947, Glenn Dennis làm việc cho Nhà tang lễ Ballard, nơi có hợp đồng cung cấp dịch vụ nhà xác và xe cứu thương cho sân bay quân đội Roswell.
Trước khi biết về những vật được tìm thấy trong đống đổ nát bất thường ở Roswell, một buổi chiều, ông nhận được một số cuộc điện thoại từ Nhân viên nhà xác tại sân bay, hỏi về việc “có sẵn những chiếc quan tài nhỏ, được bịt kín và họ cũng hỏi về cách bảo quản những thi thể đã tiếp xúc với những phần tử (elements) trong vài ngày”. Có lo ngại về việc có thể thay đổi thành phần hóa học của mô.
Cuối buổi tối hôm đó, vì những sự việc không, ông đã đến bệnh viện cơ sở. Bên ngoài lối vào, ông ta quan sát thấy có 2 chiếc xe cứu thương quân sự có mở cửa sau, từ đó, ông thấy những mảnh vỡ lớn nhô ra, trong đó có một chiếc có một hàng biểu tượng bất thường trên bề mặt. Khi vào bên trong, ông gặp một y tá trẻ mà ông biết. Cùng lúc đó, bị cảnh sát quân sự chú ý, những người đe dọa và cưỡng bức áp giải ông ta ra khỏi nhà.
Ông gặp cô y tá vào ngày hôm sau, và cô ấy giải thích những gì đã xảy ra ở bệnh viện. Cô ấy là một người vô cùng sùng đạo và rơi vào tình trạng gần như bị shock. Cô ấy mô tả cách mình được gọi đến để hỗ trợ 2 bác sĩ đang khám nghiệm tử thi trên một số cơ thể nhỏ “không phải người”. Cô ấy mô tả “mùi rất khủng khiếp”, cách một cơ thể ở trong tình trạng tốt, trong khi những cơ thể khác thì xẹp lép, và sự khác biệt trong giải phẫu cơ thể của họ và giải phẫu của con người. Cô ấy cũng vẽ một sơ đồ trên khăn ăn cho thấy một phác thảo về các đặc điểm của chúng. Đó là lần gặp cuối cùng của họ, cô ấy được chuyển tới Anh vài ngày sau đó.
Phần chính của thiết bị dường như đã rơi xuống cách một khoảng tính từ “cánh đồng mảnh vỡ” tại Trang trại Brazel. Các nhà nghiên cứu mới chỉ có thể xác nhận địa điểm thứ 2 này thời gian gần đây vì ít người biết về nó. Theo lời khai của nhân chứng, đây cũng nơi tìm thấy các cơ thể. Hầu hết các nhân chứng của vụ này, vì sợ chính phủ trả thù đã không cho phép sử dụng tên thật của họ. Một công ty Luật có uy tín đã được giữ lại những thông tin này nhằm cung cấp những tư vấn pháp lý cho bất kỳ nhân chứng nào có thể cân nhắc về việc công khai lời khai của họ. Các luật sư tại công ty đã gặp gỡ một số nhân chứng Roswell.
Ngoài Glenn Dennis, các nhân chứng khác cũng bị đe dọa hoặc uy hiếp về thể chất. Theo các thành viên trong gia đình cảnh sát trưởng Wilcox, anh ta đã bị quân đội dọa dẫm về những gì họ chứng kiến và nói rằng cả gia đình sẽ bị giết nếu anh ta nói về những điều mình đã thấy. Chủ trang trại – người ban đầu phát hiện ra những mảnh vỡ, Mac Brazel, đã bị quân đội giam giữ trong gần 1 tuần và buộc anh ta phải tuyên thệ giữ bí mật. Ông ta không bao giờ nói về vụ việc nữa, kể cả với gia đình mình. Trong những tháng sau khi vụ việc diễn ra, con trai ông ta – Bill Brazel đã tìm thấy và thu thập một vài “mẩu” vật liệu mà ông giữ trong hộp xì gà. Tuy nhiên, những mẫu vật này cuối cùng vẫn bị thu hồi bởi quân đội.
Mặc dù thực tế là vụ Roswell đã được công khai từ năm 1980, không có nhân chứng nào liên quan đến việc thu thập hiện vật đã từng chứng thực câu chuyện “khinh khí cầu” hoặc cung cấp một số lời giải thích khác cho đống đổ nát, chẳng hạn như tên lửa V2 hoặc thử nghiệm phi cơ. (Cả 2 khả năng đã được kiểm tra kỹ lưỡng và loại bỏ).
Mặc dù có khả năng các nhân chứng Roswell, những người sống ở nhiều vùng khác nhau của đất nước, đã cùng nhau tham gia một trò lừa bịp lâu dài, được dàn dựng hoàn hảo mà chẳng có một động cơ rõ ràng nào – nhưng điều đó có khả năng khá thấp. Đúng là có một vài lỗ hổng nhỏ và mâu thuẫn trong một số những báo cáo, nhưng điều này có khả năng xảy ra. Có rất nhiều cá nhân liên quan và nó đã xảy ra từ rất lâu trước đó. Trí nhớ của con người không hoàn hảo, tuy nhiên, đối với những người quen thuộc với sự kiện và bằng chứng Roswell, sẽ rất khó để tưởng tượng một kịch bản trong đó sự kiện cốt lõi không phải là sự thật.
Vụ Roswell được ghi chép lại rất rõ ràng, câu hỏi đặt ra là tại sao các phương tiện truyền thông chính thống lại không theo đuổi câu chuyện. Có 2 yếu tố nổi bật.
Đầu tiên là những suy nghĩ tiêu cực. Bản chất con người luôn có xu hướng chống lại bất cứ điều gì thách thức thứ nhận thức định kiến của chúng ta về thực tế. Trong hầu hết các trường hợp, một thái độ như vậy phục vụ tốt cho chúng ta và thể hiện bản thân nó như một sự hoài nghi lành mạnh. Trong trường hợp khác, có thể dẫn đến việc những người thông minh từ chối xem xét những bằng chứng thuyết phục – đặc biệt khi bằng chứng đó dường như thách thức lý thuyết thông thường hoặc lý thuyết khoa học thịnh hành. Ví dụ, nhiều khám phá khoa học trong quá khứ đã gặp phải sự phản kháng như vậy – một trái đất tròn, thuyết tương đối, sự trôi dạt lục địa, lý thuyết lượng tử, một vũ trũ đang giãn nở, là một vài ví dụ có thể kể đến.
Yếu tố thứ 2 – và tai hại nhất là sự chế giễu. Thật không may, UFO từ lâu đã được liên kết với những câu chuyện lá cải, trò lừa bịp và thuộc về “một thiểu số cực đoan hoặc lập dị trong xã hội hoặc một nhóm”. Ngoài ra, mọi người có xu hướng xếp UFO vào cùng loại với ma quỷ, sự kiện huyền bí, ma thuật và những dạng khác của huyền bí hoặc siêu nhiên. Do đó, bất cứ điều gì (thậm chí từ xa) có liên quan đến chủ đề UFO đều là một địa hạt khó tiếp cận mà không phải đối phó với nguy cơ bị mất uy tín. Do đó, những thành viên của các phương tiện truyền thông chính thống hiếm khi nào tiếp cận chủ đề, ít xếp nó vào bất kỳ mức độ nghiêm túc hoặc sâu sắc nào. Không ai muốn biến mình thành mục tiêu dễ dàng cho những lời cười cợt hoặc chế giễu.
Hơn nữa, không cần thiết phải dùng đến siêu nhiên để giải thích UFO hơn là phải dùng đến siêu nhiên để giải thích về Tàu con thoi (Space Shuttle). UFO có lẽ tốt nhất nên được xem như một phép ngoại suy về nơi mà công nghệ của chúng ta có thể đạt tới trong hàng ngàn năm kể từ bây giờ. Một chiếc TV, máy bay phản lực hay bom hạt nhân dường như có vẻ kỳ diệu hoặc siêu nhiên đối với con người thời Trung cổ. Tương tự, do thực tế họ dường như đã vi phạm những định luật vật lý đã biết, nên UFO được chúng ta xem như một sự sai lệch của thực tế. Tuy nhiên, chúng có lẽ hoàn toàn có thể giải thích được theo những quy luật khoa học mà chúng ta thậm chí còn chưa biết đến.
Việc này làm trầm trọng thêm vấn đề về Uy tín, vốn dĩ luôn là quan điểm tiêu cực của chính phủ Hoa Kỳ. Hầu hết mọi người đều đã nghe tuyên bố từ các quan chức chính phủ khẳng định “không có bằng chứng nào chứng minh cho sự tồn tại của UFO hoặc trí thông minh ngoài Trái đất”. Trớ trêu thay, dù cấp bậc hay chức vụ của họ cao đến đâu, những người này có thể chính họ cũng không biết bất cứ điều gì về chúng, hoặc nói những sự thật mà họ thực sự đang nắm giữ. Với mức độ ngăn nắp cao và triết lý “cần biết” (need-to-know philosophy) của chính phủ Hoa Kỳ, khả năng rất thấp rằng sẽ có những cơ quan hay cá nhân được biết hoặc có quyền truy cập vào những thông tin như vậy.
Một vài cơ quan có thể biết được điều gì đó, chẳng hạn như CIA, đã từ chối hợp tác với những nhà điều tra. Khi tìm kiếm các tài liệu liên quan đến Roswell hoặc UFO thông qua Đạo luật tự do Thông tin, các nhà nghiên cứu đã nhiều lần bị cản trở, với tuyên bố rằng tài liệu không tồn tại hoặc không thể được công bố vì lý do an ninh quốc gia. Một số tài liệu được phát hành thường bị bôi đen đến mức chúng trở nên vô nghĩa.
Ngược lại, vào năm 1991, Bộ Quốc phòng Bỉ đã công bố các đoạn băng Radar từ 2 chiếc F-16 của không quân Bỉ truy đuổi một UFO được phát hiện bởi 4 trạm radar trên mặt đất và được nhiều người dân và cảnh sát nhìn thấy. Đoạn băng rất ấn tượng, hiển thị các bản đọc kỹ thuật số về những thay đổi độ cao và tốc độ đáng kinh ngạc do UFO thực hiện. Theo chính sách hiện tại của chính phủ, thật khó có thể tưởng tượng một viễn cảnh như vậy sẽ xảy ra ở Hoa Kỳ. Có lẽ nền dân chủ vĩ đại nhất thế giới có thể học được một vài điều về xã hội tự do và cởi mở từ đồng minh NATO nhỏ bé của mình.
Vào đầu những năm 1990, tại Bỉ đã có một làn sóng khổng lồ những nhân chứng nhìn thấy UFO trên khắp đất nước, Chính phủ Bỉ cuối cùng đã ra mặt và nói với công chúng về vấn đề này, chính xác là về sự kiện mà họ đã dùng 2 máy bay đánh chặn F-16 của Không quân để đánh chặn một trong những “vật thể bay không xác định này”. Mặc dù máy bay đã khóa được đối tượng, nhưng sau đó nó đã biến khỏi tầm nhìn với tốc độ hàng ngàn dặm 1 giờ.
Thực tế, đã có lúc hy vọng về việc chính sách của Hoa Kỳ có thể thay đổi, nó xảy ra khi Jimmy Carter được bầu làm Tổng thống năm 1976. Vào tháng 10/1969, trong khi là Thống đống Georgia, Jimmy Carter đã báo cáo về việc nhìn thấy UFO. Sau đó, vào năm 1976, với tư cách là một Ứng viên tổng thống, ông cam kết “Nếu tôi trở thành Tổng thống, tôi sẽ cung cấp mọi thông tin mà đất nước này có về UFO cho công chúng và các nhà khoa học”. Sau đó, ông có phần trở nên bí ẩn và không bao giờ nói thêm một lời nào về việc này sau khi nhậm chức. Nếu ông ấy không thấy có bất kỳ thông tin nào để phát hành, tại sao ông ấy không thông báo? Làm như vậy sẽ tự nhiên và dễ dàng để ông ấy có thể tôn trọng cam kết của chính mình.
*Bản báo cáo nhìn thấy UFO của cựu tổng thống Mĩ Jimmy Carter vào năm 1969, trước khi đắc cử tổng thống năm 1976
Tại sao chính phủ Hoa Kỳ thách thức và khẳng định rằng không có gì về hiện tượng UFO và tại sao họ muốn giữ lại bằng chứng về Trí thông minh ngoài Trái đất vẫn còn là một vấn đề gây suy đoán. Có 3 lý do được đề xuất:
- (1) sợ hãi về sự hoảng loạn của quần chúng;
- (2) nhận thức được các vấn đề an ninh quốc gia;
- (3) lo ngại về việc xúc phạm các nhóm Tôn giáo.
Liệu các lập luận trong bất kỳ lĩnh vực nào trong số này có giá trị thì đều đáng ngờ. Tuy nhiên, hầu hết sẽ đồng ý rằng bất kỳ lý do gì để giữ lại những thông tin như vậy sẽ được đánh giá cao hơn rất nhiều so với những người đã công bố nó.
Lập luận kinh điển cho việc Chính phủ giữ lại thông tin về Trí thông minh ngoài Trái đất khỏi công chúng là nó có thể gây ra phản ứng tương tự như cách đã từng diễn ra với chương trình phát thanh nổi tiếng năm 1938 của Orson Welles “Chiến tranh của những thế giới/War of the Worlds” (Chương trình bao gồm một buổi phát sóng tin tức mô phỏng thông báo về một cuộc tấn công của người Sao Hỏa tên Grover’s Mill, New Jersey, khiến cho một số ít những khán giả hoảng sợ khi nghe chương trình lúc khuya). Tuy nhiên, lập luận này khá nhiều thiếu sót và so sánh không hợp lý. Sẽ không thực tế nếu so sánh một bản tin khẩn cấp mô phỏng bằng đồ thị mô tả một cuộc tấn công hoặc xâm lược tàn khốc đang diễn ra – với một Thông báo chính thức, xác nhận có tồn tại nền văn minh khác tồn tại trong vũ trụ và thỉnh thoảng ghé thăm Trái Đất.
Hơn nữa, chúng ta đã bước vào Kỷ nguyên Không gian được 35 năm và đứng cận kề biên giới của thế kỷ 21. Đây là một thế hệ mà cho đến gần đây đã sống nhiều năm dưới mối đe dọa Hủy diệt hạt nhân, AIDS, tỷ lệ tội phạm bạo lực gia tăng, hay khủng bố quốc tế…khả năng “tiếp nhận” thông tin về Sự sống/trí thông minh ngoài Trái đất sẽ gây ra hoảng loạn hàng loạt trong thời đại hiện nay xa xôi đến mức khó có thể được tính đến.
Những lập luận về việc “duy trì bí mật” dựa trên an ninh quốc gia cũng mang tính suy đoán như những lập luận dựa trên “sự hoảng loạn hàng loạt nơi đại chúng”. Giả sử mảnh vỡ mà quân đội thu được từ Roswell là từ một vật thể bay đến từ ngoài Trái Đất, thì có thể hiểu được rằng Chính Phủ sẽ muốn “nghiên cứu để thiết kế ngược lại hay mô phỏng loại công nghệ này”. Nghe sẽ hợp lý hơn là nói “Chính phủ muốn giữ bí mật một số chi tiết về công nghệ đó”. Như với bất cứ loại công nghệ nào cũng có khả năng bị sử dụng sai mục đích, biện pháp phòng ngừa như vậy là khá thận trọng và hợp lý. Tuy nhiên, sự tồn tại của một “vật thể bay” như vậy sẽ có những tác động sâu sắc. Công chúng chỉ biết về sự tồn tại đó sẽ không gây ra bất kỳ loại đe dọa nào, việc phủ nhận công khai những kiến thức đó sẽ không thể được biện minh và sẽ bị xem là sự lạm dụng quyền lực được giao cho những người giám sát an ninh của quốc gia này.
Khi cam kết của chiến dịch Carter không được thực hiện, người ta suy đoán rằng lý do là sự lo ngại về việc xúc phạm một số nhóm tôn giáo nhất định. Nếu đúng, nó sẽ vi phạm nguyên tắc tách biệt giữa nhà thờ và nhà nước. Nó cũng sẽ đặt lợi ích của một thiểu số nhỏ trên lợi ích của đa số.
Giống như khám phá của Darwin và Copernicus, bằng chứng Roswell có thể có những tác động thách thức một số học thuyết tôn giáo nhất định. Lý thuyết của Darwin rằng có thể có bằng chứng hóa thạch liên kết con người hiện đại và các loài linh trưởng bậc cao khác ngày nay với một số tổ tiên linh trưởng chung – sẽ mâu thuẫn với các quan điểm của nhóm creationist (với chủ trương Sự Tạo Dựng của Tạo Hóa) về vị trí cao quý của con người đối với các dạng sống khác. Tương tự như vậy, bằng chứng Roswell, ám chỉ sự tồn tại của trí thông minh siêu việt, có thể được coi là mối đe dọa không kém đối với quan điểm của các creationist. Nó có thể được hiểu với ngụ ý rằng trên quy mô so sánh sự phát triển tiến hóa của các loài tiên tiến khác nhau trong Vũ trụ, con người đứng ở vị trí không cao lắm. Một nhận thức khiêm nhường như vậy có thể khiến một số người cảm thấy khó chịu, nhưng không phải hầu hết.
Phát hiện của Copernicus rằng Trái Đất cùng với những hành tinh khác quay quanh mặt trời đã mâu thuẫn với những lời dạy thời đó rằng Trái Đất là trung tâm của sự Sáng tạo. Quan niệm đó vẫn tồn tại cho đến ngày nay khi nhiều người cho rằng Trái đất là trung tâm của sự sống có trí thông minh trong vũ trụ. Bằng chứng Roswell có thể xóa tan quan điểm dân tộc thiểu số như vậy bằng cách xác nhận rằng loài người chỉ là một thành viên trong một cộng đồng lớn các chủng tộc có trí tuệ khác trong vũ trụ. Những tác động cụ thể, nếu có, một tiết lộ như vật có thể đối với xã hội sẽ hoàn toàn là vấn đề của sự suy đoán. Tuy nhiên, tóm lại, khi kiến thức thay thế sự thiếu hiểu biết, thì kết quả lâu dài sẽ là tích cực. Không có lý do gì để nghĩ rằng điều đó không thể là một trường hợp khả thi ở đây. Nếu không có gì khác, kiến thức khả dĩ về một nền văn minh có thể tồn tại trong sự tập trung vào việc trở nên tiên tiến về mặt công nghệ, mà không phá hủy chính nó hay môi trường của nó thông qua quá trình này, theo một nghĩa nào đó sẽ cung cấp một hy vọng mới cho tương lai của con người và môi trường của họ.
Bất chấp việc giới truyền thông không chú ý đến vấn đề này và trái ngược với những gì một số người trong Chính phủ Hoa Kỳ muốn mọi người nghĩ, Roswell không phải là một phần của trí tưởng tượng của một ai đó hoặc sản phẩm của văn hóa dân gian hiện đại. Nó liên quan đến người thật và một sự kiện có thật. Người đưa ra thông cáo báo chí công bố sự kiện – Đại tá William Blanchard, không phải là người dễ mắc sai lầm, những sai lầm ít hoành tráng hơn nhiều. Ông ấy tiếp tục đạt được cấp bậc cao nhất trong thời bình và đi đến giới hạn cao nhất trong quân đội Hoa Kỳ – Đại tướng (tướng 4 sao). Các nhân chứng đáng tin cậy, bao gồm các tướng lĩnh đã nghỉ hưu, đã làm chứng rằng thông cáo báo chí ban đầu do Blanchard đưa ra là chính xác và xác đĩa bay Roswell có nguồn gốc ngoài Trái đất. Một số nghị sĩ Mỹ gần đây đã bị Bộ quốc phòng ngăn cản khi muốn tiếp cận vấn đề này và đã bày tỏ niềm tin rằng có sự che đậy. Tuy nhiên, Chính phủ Hoa kỳ kiên định cho rằng không có bằng chứng cho thấy sự tồn tại của trí tuệ ngoài trái đất. Có điều gì đó không thành thật ở điểm này. Một sự mâu thuẫn hoàn toàn lớn, và nó liên quan đến một vấn đề vĩ mô, vượt lên trên chính trị trong nước và cần một lời giải thích. Đã đến lúc lật những con bài trên bàn để vấn đề này có thể được giải quyết, bằng cách này hay cách khác.
Lịch sử đã chỉ ra rằng những lời đảm bảo hoặc phủ nhận không có căn cứ của Chính phủ thường khá vô nghĩa. Tuy nhiên, có một cách hợp lý và đơn giản để đảm bảo rằng sự thật về Roswell sẽ xuất hiện, đó là: Lệnh Hành pháp giải mật mọi thông tin liên quan đến sự tồn tại của UFOs hoặc trí thông minh ngoài Trái đất. Bởi vì đây là một vấn đề duy nhất được quan tâm phổ quát, một hành động như vậy sẽ là phù hợp và bảo đảm. Về cơ bản, đó là những gì ứng cử viên Tổng thống Jimmy Carter đã hứa và sau đó không thể công khai cho người dân Mỹ cách đây mười tám năm (vào năm 1976). Ngoài ra, nó sẽ chẳng tốn kém gì, không làm mất lòng ai và được mọi người hoan nghênh.
Để cung cấp sự đảm bảo tích cực cho tất cả những nhân chứng tiềm năng, sắc lệnh sẽ cần được tuyên bố rõ ràng và thành văn bản Luật. Các vi phạm về giải phóng mặt bằng an ninh có thể bị phạt nặng hoặc một án tù lâu dài. Ngoài các nhân chứng ban đầu từ năm 1947, chắc chắn có nhiều cá nhân liên quan đến tài liệu Roswell ngày nay sẽ bị ảnh hưởng bởi việc giải mật như vậy. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhiều người trong số họ cùng với các nhân chứng ban đầu, muốn thấy thông tin này được chia sẻ với những người khác – họ là bạn bè, gia đình, cháu nội hoặc toàn nhân loại.
Nếu, như đã được tuyên bố chính thức, không có thông tin nào về Roswell, UFOs hoặc trí thông minh ngoài Trái đất sẽ được giữ lại, lệnh giải mật sẽ chỉ là hình thức, vì không có thông tin nào được gọi là “bí mật” để được tiết lộ. Sẽ chẳng có mối quan tâm chính đáng nào về việc giải mật những thông tin “không tồn tại”, đúng vậy không? Tuy nhiên, nếu thông tin đang được giữ kín, có thể tồn tại một lực cản đáng kể đối với việc chính thức tiết lộ thông tin đó. Sự kháng cự này có thể bao gồm từ những lý do biện minh tại sao không nên ban hành Lệnh hành pháp, đến việc bỏ qua hoàn toàn vấn đề.
Tuy nhiên, cuối cùng, cho dù thông tin có đang bị triệt tiêu hay không, thì tác động của một Lệnh hành pháp nhằm giải mật nó sẽ đem đến một tác động tích cực. Nếu không còn gì được giữ lại, kết quả của một Lệnh như vậy sẽ tạo ra một tiền đề một lần và mãi mãi. Nhiều năm tranh cãi và nghi ngờ sẽ kết thúc, cả trong con mắt của chính người Mỹ lẫn thế giới.
Mặt khác, nếu các nhân chứng Roswell nói sự thật và thông tin về Trí tuệ ngoài hành tinh thực sự tồn tại, đó không phải là thứ mà một số ít đặc quyền trong chính phủ Hoa Kỳ nên chiếm giữ cho riêng mình. Đó là những kiến thức về tầm quan trọng sâu sắc mà tất cả mọi người trên khắp thế giới phải có quyền tiếp cận. Việc công bố nó chắc chắn sẽ được công nhận rộng rãi như một hành động lịch sử của sự trung thực và thiện chí.
(Nguồn: Etsouls Forum. Đã đến lúc cho sự thật về Roswell - Viết bởi Kent Jeffrey. Dịch bởi A14)













0 Comments